Hành trình trở về (P3)

ĐỪNG THAN VÃN VÌ CUỘC SỐNG LUÔN CÔNG BẰNG

Hạnh phúc là 1 cái chăn hẹp

Cuộc sống vốn không công bằng?

Tôi đọc ở đâu cũng ra câu nói đó: “Cuộc sống vốn không công bằng”. Phải thừa nhận, có lúc tôi đã thích bấu víu vào nó. Nhất là khi mình thất bại, mình không bằng người khác. Tôi cho rằng: Mình không được may mắn như họ, và đúng là có gì đó không công bằng. Riêng việc tôi bé tý tẹo, không thể mặc được những bộ đầm hấp dẫn cũng đã là thiệt thòi.

Nhưng đó là trong những thành công – thất bại đơn thuần, có thể đo đếm thứ bậc. Còn với những may rủi trong cuộc đời, lạ thay, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa khi nào thấy bất mãn. Tôi cho rằng nó thực sự công bằng và không có lý do gì để oán trách. Tôi vẫn luôn nghĩ, thứ mình không có được ở mặt này đã hoặc sẽ được bù đắp ở mặt khác. Và thực tế trong cuộc sống của tôi chứng mình, tôi ĐƯỢC rất nhiều!

Tôi được sinh ra trong một gia đình không giàu có nhưng không quá khó khăn. Tôi hưởng 1 nền giáo dục pha trộn 1 cách tương đối hợp lý giữa khắt khe và tự do phát triển của bố và mẹ. Gia đình tôi từ ông bà, bố mẹ, cô bác anh em họ hàng đều an hòa và yêu thương. Trong đó, tôi biết, mình là đứa được yêu thương nhiều nhất.

Tôi có 1 tuổi thơ tuyệt vời với những đứa bạn mà tôi nghĩ là cực kỳ tuyệt vời. Tôi không biết ngoài đời sống, mỗi đứa sẽ ra sao, nhưng mà với nhau, với gia đình của nhau, chúng tôi thực sự thấy hạnh phúc. Một tuổi thơ tự do và nhân văn, ít ra là tôi nghĩ như thế.

Tôi bé con con và không xinh xắn, nhưng tôi cũng có rất nhiều người yêu và thương mình. Tôi có 1 người chồng, cũng là 1 người bạn yêu thương mình thực sự, luôn đồng hành cùng tôi qua mọi khúc cua khó khăn của cuộc sống.

Tôi lấy chồng, sinh con thuận lợi, 1 trai, 1 gái. Điều mà không phải ai cũng có ngay được.

Tôi có công việc tôi thấy vui thích, đồng nghiệp yêu quý. Và tôi có rất nhiều người thầy chỉ dạy cho mình.

Vậy nên với những khó khăn đang đến, tôi nghĩ cũng là 1 sự công bằng. Công bằng vì nó là tích lũy của những gì chưa đúng, chưa khoa học, chưa chân thật mà mình đã làm trước đó. Và công bằng, vì hạnh phúc trong cuộc đời là 1 cái chăn hẹp, không thể che hết cho trọn vẹn được. Tôi không thể cứ nhận được quá nhiều!

Tôi chưa theo Phật nhưng tôi tin vào nhân quả nhãn tiền. Không cái gì tự nhiên đến và cũng chẳng cái gì tự dưng đi. Cái mình nhận hôm nay, dẫu thế nào đi chăng nữa, cũng là QUẢ của 1 cái NHÂN nào đó mà mình đã vô tình hoặc cố ý tạo. Vậy nên, chấp nhận để đón nhận nó.

Dĩ nhiên, điều đó, không có nghĩa là xuôi theo nó!

Ai cũng có 1 nỗi niềm…

Đau khổ hay những điều không may mắn, đôi khi là cơ hội cho chính bạn.

“Khi bạn có 1 cái chân bị đau bạn sẽ không nghĩ được đến những nỗi đau của người khác”. Tôi đã từng nghe ở đâu đó câu nói đó, và tôi tin nó đúng với đa phần. Phần lớn, chúng ta không độc ác nhưng chúng ta vị kỷ. Nỗi đau của chúng ta bao giờ cũng là lớn nhất. Vấn đề của chúng ta bao giờ cũng là trầm trọng nhất. Tôi nghĩ, ở góc độ nào đó, điều đó là bản năng của mỗi con người. Thường không đáng trách.

Khi mới bị bệnh, tôi rất hoang mang. Tôi cảm thấy chính mình là kẻ thật đáng thương. Và câu chuyện của tôi chắc hẳn sẽ rất kinh khủng. Tôi không chia sẻ công khai nhưng cũng từng nói chuyện với khá nhiều anh chị em thân thiết. Họ lắng nghe tôi và an ủi tôi. Nhiều trong số các anh chị lo lắng cho tôi.

Sau dần, các diễn tiến của bệnh, tôi không muốn nói với ai nữa. Không phải bởi không muốn chia sẻ hay sợ hãi điều gì. Mà vì trong những tháng ngày qua, tôi cũng đã thử lặng xuống, nhìn ngắm, ngẫm nghĩ và để ý đến sức khỏe của mọi người xung quanh (Cái này hình như là phản ứng tự nhiên. Khi bạn ốm, tự nhiên trường suy nghĩ của bạn chỉ là về sức khỏe). Và tôi thấy, ai cũng có bệnh. Có thể không nặng như tôi hoặc đơn giản chỉ là chưa phát hiện ra như tôi.

Mỗi người, thực tế đều đang phải cố gắng đối mặt với vấn đề của chính mình. Bởi vòng luân hồi sinh – lão – bệnh – tử là bất biến. Và chẳng có ai đi ra ngoài vòng kim cô ấy được.

Tôi, đương nhiên, vẫn thấy vấn đề của mình là quan trọng. Quan trọng chứ, đó là sinh mệnh, là chất lượng cuộc sống của tôi mà. Nhưng tôi hiểu, trên chặng đường cuộc đời chúng ta đi, những cái liên quan đến sức khỏe, đến thân thể, đến tâm hồn… là chặng đường mỗi người phải tự bước 1 mình.

Và phải tự bước qua!

Giống như khi thi đại học, mỗi bạn có 1 mã đề riêng, và cần phải giải thì mới qua cửa được. Vậy nên, khó khăn trong cuộc sống này là sự thật hiện hữu, và bạn phải bước qua thôi. Chẳng phải đạp đổ nó, chẳng đối đầu với nó, chỉ đơn giản là BÌNH TĨNH, TUẦN TỰ, CAN ĐẢM mà bước qua!

Hành trình trở về (P2)

Sợ hãi trả lại gì cho bạn?

Cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ là đi xuyên qua nó!

Sợ của nào, trời sẽ trao của ấy!

Ai cũng có 1 hoặc nhiều nỗi sợ. Tôi cũng vậy . Tôi có một nỗi sợ cố hữu với bệnh viện và bác sĩ. Tôi sợ khám đến nỗi, với tôi việc đi khám nha khoa hay đi tiêm phòng cũng là cực hình. Cảm giác đau đớn kể cả trong những thao tác nhỏ nhất của các bác sĩ cũng khiến tôi kinh hãi. Mơ ước lớn nhất đời của tôi là về già được chết 1 cách nhẹ nhàng và không phải vào bệnh viện.

Bằng mọi cách, tôi trốn mọi cuộc khám sức khỏe, hoặc một cái gì đó liên quan đến bệnh viện hay phòng khám.

Và cũng không hiểu vì lý do gì, những ký ức “bệnh viện” của tôi luôn khủng khiếp. Nghĩa là tất cả những gì liên quan đến bệnh viện, phòng khám của tôi đều có chút không may mắn: Tôi sốc, bị hút ngược máu lúc truyền nước khi tôi 14 tuổi; Tôi bị chuẩn đoán nhầm u nang buồng trứng xoắn và xém chút bị đè ra mổ cắt buồng trứng khi tôi chưa tròn 18 tuổi; Lần đầu tiên đi khám thai Khoai, không thấy tim thai, tôi được bác sĩ phán một cách lạnh lùng “Về nhà khấn tổ tiên ông bà đi, không có tim thai là vào viện bỏ đó”; 30 tiếng sau khi đẻ Bee, tôi chân không tất, đầu không mũ, lếch thếch bế con trong đêm lạnh chạy khắp viện Xanh Pôn để xét nghiệm cho con…

Túm lại, nỗi sợ hãi bệnh viện và bác sĩ của tôi ngày càng được củng cố theo thời gian. Vững chắc và cố hữu.

Sau này nhìn lại, tôi mới thấy, hình như điều đó không phải tự nhiên đến. Suy nghĩ của mỗi chúng ta đều có năng lượng thu hút riêng. Bạn càng sợ hãi, càng nghĩ về những điều không hay, nó sẽ càng đến.

Sẽ dễ hiểu với những điều không may mắn trên của tôi, là ngay khi chưa bước chân vào bệnh viện hay phòng khám, tôi đã hoảng loạn tinh thần mất rồi. Chưa nói đến việc, tự kỷ ám thị kéo những điều không thuận lợi đến, bản thân việc thiếu bình tĩnh đã khiến tôi có những lúng túng và thường đưa ra những quyết định xử lý vội vàng mang tính tháo chạy.

Và như tôi đã nói, bạn sợ cái gì, cuộc sống sẽ thử thách bạn chính điều đó. Hay nói cách khác, những điều không may trong cuộc đời, thường sẽ rơi vào đúng điểm bạn sợ hãi và yếu đuối nhất.

Con đường bạn đi chỉ có thể do chính bạn lựa chọn. Không ai quyết định thay bạn số phận và cho bạn câu trả lời về chính bạn.

Không vượt qua nỗi sợ nhỏ, bạn sẽ được “tặng” một nỗi kinh hoàng

Tôi giữ và nuôi dưỡng nỗi sợ ấy của mình suốt hơn 30 năm qua. Và tôi cứ an tâm với nó, vì tôi vẫn khỏe khoắn, đi làm bình thường và vui vẻ. Sợ cứ nằm đó, và cái gì động đến lĩnh vực đó là tôi tránh. Tôi nghĩ rằng mình an toàn.

Cho đến 1 ngày, tôi ăn 1 cú tát.

Tháng 4/2019, tôi nghỉ phép mấy ngày vì thấy mình có chút căng thẳng trong công việc. Được bà chị khuyên nhủ mãi, tôi quyết định đi tiểu phẫu cái mụn nhọt nhỏ trên trán đã nhiều năm. Nó bé bằng đầu ngón tay út của tôi, xuất hiện sau khi tôi sinh Bee, chẳng đau đớn hay nhức nhối gì.

Vậy mà, nó mang đến cho tôi tờ xét nghiệm Ung thư đầu tiên.

Khoan nói về cảm xúc của tôi lúc đó và những tháng ngày sau đó. Tôi sẽ có 1 bài viết riêng để viết về điều này, vì nó khó để nói ngắn gọn lắm. Từ khi cầm tờ xét nghiệm đó, tôi biết cuộc đời mình đã sang 1 ngã rẽ khác. Một sự thay đổi hoàn toàn, căn cốt.

Tôi là đứa sống rất lạc quan. Tôi tự tin về những gì mình đã trải qua và nghĩ rằng, chẳng khó khăn nào có thể khiến mình gục xuống.

Tôi từng nói với các em mình rằng: “Ở đời này, trừ khi mình không còn thở được nữa, còn lại tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết”. Và bây giờ, tôi đối diện với chính cái khả năng cuối cùng ấy.

Ngay cả khi sốc nhất, tôi không trách ai và không đổ lỗi cho cái gì. Vì tôi biết, lỗi là ở mình. Tôi đã tránh né những đau đớn sợ hãi nhỏ, thì điều đó, đã giống với việc tôi vay lãi hàng ngày để cuối cùng phải trả 1 món nợ to hơn mà thôi. Vì tôi luôn hiểu rằng, cuộc đời này, chẳng cái gì tự nhiên có hoặc tự nhiên đến. Nó là sự tích lũy.

Nó giống như việc, bạn cứ quẩn quanh trốn chạy, để cuối cùng, chân tường sẽ ở ngay sau lưng bạn, và trước mắt bạn không còn là con mèo nhỏ xíu ngày xưa nữa mà đã là 1 con hổ khổng lồ.

Hiểu thế, nhưng tôi không làm thế nào để đối diện. Tôi không đủ sức để đối diện. Hành trình để tập đối diện với nó, sau đó, còn khá dài với tôi.

Còn ngay lúc ấy và thậm chí ngay lúc này, tôi chỉ hiểu rằng. Với mỗi nỗi sợ dù là nhỏ nhất hay lớn nhất, bạn phải học cách đi xuyên, chọc thủng qua nó. Đó là những bài tập và cũng là những cơ hội để bạn tiêu trừ những tai ương lớn hơn sẽ đến trong những ngày kế tiếp. Lẩn trốn không bao giờ là cách tốt.

Giống như câu chuyện của tôi. Nếu tôi chăm chỉ đi khám bác sĩ, nếu tôi không sợ hãi đến hoảng loạn mỗi khi nghĩ đến sức khỏe và bệnh viện hay dao kéo, có thể tôi sẽ không phải bước chân vào 1 hành trình mà sẽ có rất rất nhiều thời gian ở bệnh viện và sống chung cùng thuốc men, dao kéo như thế này.

Những ngày sau này, tôi đã nhiều lần ước là khi mình ngủ dậy, đây đang là 1 giấc mơ. Cả những tờ xét nghiệm, cả những bác sĩ, cả những bệnh viện, cả những đớn đau… chỉ là 1 cơn ác mộng.

Nhưng tôi đã tỉnh dậy nhiều buổi sáng rồi, và nó vẫn là sự thật.

Tôi hiểu rằng, việc của tôi lúc này, chỉ là mỗi sáng thức dậy và sẽ phải đi chung để tìm cách đi qua nỗi sợ hãi của đời mình.

Tôi ngẫm, sợ hãi giống như 1 khối u lành tính. Nếu bạn không loại bỏ được nó, theo thời gian, nó sẽ trở thành 1 khối u ác tính.

Lúc đó, chuyện sẽ lớn hơn rồi!

Hành trình trở về (P1)

KHÓ KHĂN LÀ CƠ HỘI ĐỂ NHÌN LẠI

Trên hành trình, chuyến đi dài nhất và cũng là chuyến đi ý nghĩa nhất là trở về!

Cả ngày nay, trong đầu tôi luôn nhớ tới hình ảnh một viên đá. Viên đá lăn giữa chặng đường tôi hăm hở đi. Và đương nhiên, vì nó, tôi phải dừng lại. Cảm giác buồn bực và sợ hãi đã đi qua phần nào, tôi chỉ thấy mình đang đứng im và tôi ngoái lại. Tôi ngoái lại để nhìn chặng đường mình đã đi qua, nhìn thật kỹ và bắt đầu thấy, hình như có cái gì đó sai sai.

3 năm, tôi dành khoảng thời gian quý báu mà tôi cho là được “tự do” sau khi Khoai lớn và Bee đã qua tuổi bú mẹ, chỉ để đi tìm mình. Tôi hăm hở đi, tôi hăm hở tìm kiếm, rồi tôi lại đau đáu quay ngược, quay xuôi để tìm. Tôi đọc sách, tôi có hàng trăm cuộc trò chuyện về mình, tôi tách khỏi ngôi nhà, công việc để tự mình đi soi mình ở một nơi xa lại, tôi sinh trắc vân tay, tôi đọc về tướng số… Câu trả lời cho tôi chỉ mờ mờ hoặc mỗi lúc là 1 đáp án khác nhau. Và, tôi đã nhiều lần gật gù với nhiều trong số các đáp án đó.

Chồng tôi nói, tính tôi hay quên. Tôi không cho đó là bệnh lý. Tôi quên, vì những cái tôi đọc, tôi ngẫm ấy nó nhờ nhờ, mờ mờ đến độ không đủ để tôi nhớ.

Tôi nghĩ nó giống như 1 câu ngạn ngữ tôi đã từng đọc, đại loại: “Tình yêu chỉ có một nhưng những thứ na ná như tình yêu thì lại có rất nhiều”. Tôi dường như mới tìm được từng mảnh của con người mình và vội kết luận nó là mình.

Để rồi, tôi mãi là kẻ lờ nhờ sống với cái khái niệm mơ hồ về chính mình. Ngoài tên mình, hình như tôi không biết tôi là ai, tôi đang như thế nào và tôi muốn gì.

Cú sốc lần này với tôi là 1 cái tát. Một cái ngáng chân khiến mình sấp mặt. Buộc mình phải ngồi lại bên vệ đường, xuýt xoa cái vết thương đang ròng ròng máu của mình. Và nhờ đó, tôi có thời gian nhìn vào xương tủy mình. Nghĩa là nghiêm túc để nhìn mình.

Tôi không biết, mình sẽ nhìn được gì. Dẫu tôi vẫn cho rằng, khúc cua này, tôi buộc phải dừng thật lâu để nhìn lại. Nhưng tôi muốn lưu lại những gì mình đang nghĩ, để 1 lúc nào đó, đọc lại có thể xâu chuỗi và hiểu câu hỏi và câu trả lời của chính mình.

Vì tôi tin rằng, sự nương tay của số phận dành cho mình, sẽ không thể cứ nhiều mãi. Hoặc tôi phải tỉnh thức sau cú tát này, hoặc tôi sẽ ngã dúi mãi mãi…

Đôi khi những điều rất đơn giản, lại ẩn chứa một lực sống mãnh liệt.

Đôi khi những điều rất đơn giản, lại ẩn chứa một lực sống mãnh liệt.

p/s: Đừng vội phán xét, hãy bình tĩnh cảm nhận ,vì rất nhiều thứ đang vận hành bên ngoài sự hiểu biết, kiến thức và kinh nghiệm của bạn.

Buổi sáng tuyệt vời!!!