Tôi phải về, tôi đành phải về thôi …

“Tôi phải về
tôi đành phải về thôi
Đêm chông vênh buồn
đêm rất mỏng
Cuốn xác lá ngang trời
xoay
gió lộng
Cây mãi nhớ mùa
tôi nhớ vết chân tôi” 
(Trích “Chuyện loài hoa ngọc lan” – Tắt Nắng)
P/s: Năm, sáu vé về thanh xuân cho mấy chị em trong phòng nhờ mẹt hoa đầu tuần cô bạn tặng! Cả một mùa trong trẻo, dịu dàng lan khắp phòng!!! 
Chào tuần mới an lành!

Lời cảm ơn từ một người dân bản …

Cậu bạn ở bản nhắn tin: “Bố nhắc cậu suốt đấy. Bố bảo lần đầu tiên trong đời bố được tặng quà”.
Vui vui, trả lời lại bằng 1 cái thả tim. Thực ra, hồi đi khảo sát chương trình, được ngủ lại nhà bạn ấy thấy bố thích nghe nhạc nên mình chọn tặng 1 cái loa nho nhỏ để bố có thể xách đi đường, lên nương nghe nhạc. Món quà ấy, so với những bữa cơm đậm đà, cái chăn, cái nệm ấm áp nhà bạn giữa đêm lạnh của núi có lẽ không thấm tháp gì. 
Có những ân tình, cứ vơi lại đầy là như thế! Tự nhiên và hồn hậu, những món quà được trao đi và những bất ngờ được tặng lại. 
Thực ra, muốn nói với bạn ấy rằng, được tặng 1 món quà mà bố bạn ấy thích, cũng là một món quà với mình rồi! 
Đôi lúc mơ ước, giá trúng cái gì đó, có nhiều tiền, để mỗi ngày, tặng 1 món quà bất ngờ nho nhỏ cho 1 ai đó thì cũng vui nhỉ!
P/s: Tâm hự của 1 mụ hàng xén nghèo!

(Ngày 31.7.2019)